Warning: Đây là một bài post khá nhảm loz, đầy những thứ hơi bi quan và cực kì bi quan, nên nếu đồng chí nào khó chịu thì hãy vui lòng lướt qua và coi như bài post này vô hình đi 🙂
Well, phải nói là năm nay tui khá… xui. Dù biết phần lớn hầu như đó là lỗi của tui, tui vẫn cứ cố chấp và cứng đầu hệt như một con trâu khi luôn cho rằng tất cả mọi thứ xung quanh tui đều góp phần khiến tình trạng trở nên tồi tệ hơn (it’s kinda true thou). Tui nghi tui bị trầm cảm (và sẽ có một loạt những suy nghĩ cho rằng người bị trầm cảm sẽ chẳng bao giờ bô lô ba la về điều đó ở bất cứ đâu, nhưng tui không biết, tui chỉ đang nghi ngờ thôi). Tui nghĩ bản thân tui thực sự, THỰC SỰ nên kiềm chế dần dần việc chửi thề (và cả việc ngăn người khác lục lọi tài sản cá nhân của tui, bao gồm cả chiếc nick clone tui hay dùng để sân si xàm loz cùng dăm ba status riêng tư chửi đời chửi đủ thứ và chiếc hộp bút chứa tầm chục cây bút màu yêu quý của tui). Tui học được cách im lặng và KHÔNG NÊN dại dột cãi nhau với bất kỳ ai bởi vì tui mệt mỏi vãi loz, và im lặng ở đây thể hiện sự bất lực đến tột cùng trong việc cố gắng ngăn bản thân tui lao vào chửi nhau với literally BẤT KỲ AI cãi nhau với tui. Đến mức mà giờ tui méo quan tâm đến việc người ta chửi tui nữa, tui chỉ im lặng và im lặng…
Nửa năm đầu quả thực vô cùng đẹp đẽ (ôi những tháng năm đại học xàm loz dzui dzẻ hong quạo…) và có tiền LOL và rồi qua đến nửa năm sau và bùm một phát, tui nghỉ việc (việc một cá nhân xin được phép giấu danh tính có một biệt tài là vô thức ép người khác phải nghe lời mình, hoặc là vì tui là một đứa dễ bị tác động chăng????) Và voila, trong khi chúng bạn đã có công ăn việc làm thì tui bỗng sống dở chết dở với một đống những câu hỏi hiện lên như pop-up quảng cáo mỗi lần mở pỏn tắt adblocker về những gì tui đã, đang, chưa và có thể sẽ méo bao giờ thèm làm nếu không có ai đó cầm tay chỉ việc. Những lúc chơi Candy Crush hay bắn gà và nghĩ về nhân sinh quan cuộc đời như thể bản thân tui là một người sắp đắc đạo và nhập niết bàn (dù tui biết thừa là với hàng đống tội nghiệp (tội lỗi và nghiệp) mà tui gây ra thì có khi địa ngục cũng phải đóng cửa từ chối tui) thì tự dưng tui cảm thấy lạc quan hơn bao giờ hết. Tất nhiên đấy là khi tui méo làm gì cả 🙂
Tui nhận ra giữa tui và gia đình dòng họ tui có một đống conflict bự tổ chảng mà tui nghĩ chỉ có thể giải quyết được nếu 1) tui ra ngoài sống, 2) tui đi bán muối, 3) tui lên núi quy ẩn trồng cá nuôi rau. Mà cả 3 cái này đều khả thi cho nên tui khá chắc rằng mình sẽ thử từng cái một =))))))))
Cảm hứng viết đã trở lại (sau một thời gian ăn hại siêu dài) cho nên chắc từ giờ đến cuối năm sẽ có vài post xàm loz như vậy nữa (Tết âm có không thì chưa chắc). Dù sao thì cũng cảm ơn những đồng chí nào chịu bỏ thời giờ đọc chiếc post nhảm nhí này. Chào thân ái và quyết thắng!!!!!!!!!!!!!!!!